Đó là mùi của khu rừng xanh mướt mát trước mặt bạn. Cây cỏ ướt quyện mùi sương đêm trộn với rêu non ngai ngái. Đâu đó, xực lên mùi the the của cỏ cây bị dẫm nát. Sâu hun hút và xanh thăm thẳm. Đầy bí ẩn và mời gọi. Từng bước chân đưa bạn vào sâu bên trong khu rừng kì lạ đó. Những tán cây cao dần. Màu xanh quánh đặc, từng lớp từng lớp “nuốt” lấy nhau, quyết che phủ mọi tia sáng mỏng manh nhạt nhòa yếu ớt muốn chạm xuống mặt đất. Đâu đó, phảng phất mùi gỗ non ngây ngất. Bóng tối đổ xuống dần. Ngày càng u uẩn và kì bí. Bạn ở đó… Xung quanh bao bọc lấy bạn bởi những cây đại thụ vững chãi um tùm lá. Mùi gỗ lâu năm khô quánh đến kì lạ. Bóng tối trùm xuống quá nhanh. Xực lên mùi da nồng, hơi thở khô như khói, thứ gì đó dẫm nhè nhẹ dè chừng lên lớp cành khô mục xực lên mùi gỗ trầm mê ảo. Cảm giác là lạ, bạn như đang bị rình mò… Thực sự phấn khích, bạn đi theo mùi của sự bí ẩn đó.
Amouage gọi mùi hương là Memoir, ám chỉ mùi hương như một cuốn hồi kí – hành trình của người đàn ông: đầy những bí hiểm, mê say, và dẫn dụ. Memoir có gỗ trầm, oải hương, bạc hà, da thuộc, cùng nhiều rất nhiều note gỗ note gia vị khác, và “cô tiên xanh”, rượu Absinthe.
Tôi gọi Memoir của Amouage là Ám Ảnh, là Mênh Mang. Tôi làm quen với cô tiên xanh khá muộn, khoảng 10 năm trước. 10 năm trôi qua, trải nghiệm và cảm nhận nhiều hơn, tôi lại càng nghiện chất absinthe u uẩn trong Memoir của Amouage.
Tôi xịt Ám Ảnh lên da. Cả căn phòng nhỏ chìm đắm Bjork và Portishead bỗng trở nên lạc lõng. Tôi tắt nhạc. Ám Ảnh xộc về, “rót” vào mũi tôi thứ mùi vừa mềm mại lại vừa đặc quánh. Tôi rơi ngay vào trạng thái mênh mang bên trong khu rừng hun hút. Vị xanh the the lạ lẫm nhiều năm trước khi mới ngửi, tôi cứ ngỡ là từ cỏ cây trộn oải hương và bạc hà hóa ra chính là note rượu absinthe mê ảo. Và đây chính là note chủ đạo của Hồi kí – Ám ảnh. Đây là loại absinthe không ngùn ngụt nóng, mà xanh quánh mướt mát phát sáng một cách ma mị. Một mặt phả ra thứ mùi cỏ cây quyện rượu the u uẩn. Một mặt lại phát ra thứ mùi gỗ non lởn vởn. Loại mùi là lạ khiến người ta quên mất là đang ngửi nước hoa, vì nước hoa là phải thơm phải ngọt ngào. Mặt khác, lại khiến người ta tò mò cần phải “uống” thêm nữa hít sâu hơn nữa để định nghĩa xem nó là gì. Cỏ cây tại sao lại làm cho con người ta say thế? Cỏ cây sao lại có thể khiến mắt người ta cay đê mê? Vị xanh lịm dần. Vị gỗ đàn hương khô ngậy tinh khôi dần hiện lên rõ rệt. Sự âm u dần nhường chỗ cho mùi hương gỗ thơm thanh thoát. Ai đó lấy absinthe rưới lên đàn hương! Cảm giác bừng sáng an toàn bỗng tan biến. Tôi đứng giữa rừng đàn hương thấm đẫm absinthe ma mị. Gỗ bị “đốt cháy” bởi absinthe. Nhưng lạ sao, tôi không có cảm giác nóng bức, mà ngược lại. Tôi nhắm mắt lại. Đê mê… Tôi giật mình mở mắt, thấy chính tôi hả hê dẫm đạp lên cây non cỏ dại, chính tôi đang rình mò kẻ đứng giữa rừng gỗ nghi ngút absinthe nhắm nghiền mắt phê pha. Mọi thứ nhòa dần. Chỉ còn một màu trắng tựa sương bao phủ cảnh vật. Lớp sương phê pha thấm đẫm absinthe the nồng mượt mà lả lướt đong đưa…
Memoir sống động trên da tôi từ sáng đến tối. Mỗi lần nhắm mắt và hít nhẹ, tôi lại thấy tôi ở đó, dõi theo chính tôi.
Notes: Bạc Hà, Oải Hương, Rượu Absinthe, Nhang Trầm, Da Thuộc, Lá Thuốc Lá, Va Ni, Gỗ Đàn Hương, Xạ Hương.